Tôi sửng sốt, nhìn nhìn Nam Cung Phi Yến, biểu tình của chị ấy lại có chút cổ quái, nhưng vẫn gật gật đầu tỏ vẻ đồng ý, mấy người chúng tôi đi theo phía sau thiếu nữ kia đi về hướng vách núi, tôi quay đầu lại nhìn nhìn cái gọi là thiên lôi đại trận ở ngoài động, có chút không cam lòng, phủi tay ném Phá Tự Phù ra ngoài, chỉ thấy hơn mười luồng lôi quang tức khắc đánh tới, một tiếng nổ vang, lập tức Phá Tự Phù bị đánh dập nát.
Trong lòng tôi hoảng sợ, đây rốt cuộc là loại lực lượng gì, Phá Tự Phù lại không thể chịu nổi một kích?
Thiếu nữ kia trừng mắt nhìn tôi một cái, thúc giục nói.
- Nhanh lên mau đuổi kịp, đừng tưởng rằng chỉ bằng cậu là có thể chống lại lực lượng thiên địa, bây giờ cậu còn kém xa lắm.
Lúc cô ta nói chuyện, đã duỗi tay lăng không vẽ gì đó, kế tiếp một màn thần kỳ đã xảy ra, chỉ thấy khối vách núi trước mặt cô ta lập lòe bạch quang, ngay sau đó chậm rãi xuất hiện một cái sơn động, lớn nhỏ vừa vặn đủ cho mấy người chúng tôi đi vào.
Cô ta lại cười hì hì, vẫy vẫy tay với chúng tôi, cũng là cái thứ nhất dẫn đầu đi vào, tôi kinh ngạc nhìn Nam Cung Phi Yến, chỉ thấy chị ấy mấp máy môi nhưng không hé răng, ý bảo chúng tôi đuổi kịp, vì thế chị ấy đi theo phía sau thiếu nữ kia đi vào đi, sau đó là Tiểu Bạch cùng Tiệp Dư, tôi ở cuối cùng, đoàn người đi vào vách núi, thiếu nữ kia bỗng nhiên lại quay đầu lại vung tay lên, một mảnh bạch mang từ tay nàng rải ra, chỉ thấy cái sơn động kia đang từ từ khép lại.
Tiểu Bạch xem tới choáng váng, kinh hô.
- Ôi mẹ ơi, cô, cô là Sơn Thần sao?
Thiếu nữ kia cười khanh khách.
- Nha, tiểu đệ đệ, cậu còn rất thông minh đấy.
Tiểu Bạch.
- A…
Tôi cũng có chút trợn tròn mắt, sẽ không thật là Sơn Thần chứ? Chính là Sơn Thần trong thần thoại, không phải đều là những đại hán dữ tợn, mặt mũi giống như quỷ sao, sao lại là một thiếu nữ còn xinh đẹp kinh diễm hơn cả Nam Cung Phi Yến được chứ?
Thiếu nữ che miệng cười, không nói cái gì nữa, xoay người đi trước, tôi liếc mắt nhìn Nam Cung Phi Yến một cái, thấy chị ấy hơi gật đầu, lại chưa nói cái gì, cũng đi theo phía sau thiếu nữ đi về phía trước.
Xem những gì cô ta làm, hình như cũng đúng là giống thật, lòng tôi thầm nghĩ, hoặc có thể cô ta là con tê tê thành tinh không biết chừng.
Nhưng con tê tê đẹp như thế, thật đúng là hiếm thấy……
Chúng tôi đi trong sơn động, chung quanh lại phát ra loại ánh sáng mênh mang, tôi biết cái này là do thiếu nữ kia làm, chỉ là lúc này lại không gặp cái con mèo đen kia nữa, mà chúng tôi đi tới một đoạn dài nữa thì tôi mới phát hiện điều kỳ quặc.
Phía trước mặt chúng tôi, cơ bản là không có đường đi. Mà là thiếu nữ này đi đến nơi nào, phía trước liền xuất hiện đường, tôi âm thầm lấy làm kỳ, chỉ nghe nói có Tị Thủy Pháp, Tị Hỏa Pháp, người đi đến nơi nào, nước lửa né tránh, mà cô ta đây là tị sơn pháp sao, đi đến nào thì ngay cả núi cũng phải mở đường cho cô ta đi
Cô ấy dẫn theo chúng tôi đi một đoạn trong sơn động, bỗng nhiên ngừng lại, duỗi một lóng tay chỉ về phía trước, nơi đó xuất hiện một cái cửa động, cô ta thấp giọng nói.
- Từ nơi đó đi ra ngoài, sẽ đến được nơi tộc nhân các người tụ tập, nhưng mà tình huống hiện tại có chút không ổn, các người mau đi đi, tôi chỉ có thể giúp các người nhiều như vậy.
Cô ta vừa dứt lời, lại dựa vào bên vách núi, cả người chậm rãi biến mất, tôi cùng Nam Cung Phi Yến liếc nhau, xoay người chạy về phía cửa động.
Tôi hiện tại cơ bản đã có thể khẳng định, thiếu nữ này hơn phân nửa hẳn là chính là Sơn Thần không thể nghi ngờ.
Chúng tôi đi tới cửa động, đi xuống nhìn lại, bên ngoài lại là một cái sơn cốc, chỉ thấy cỏ xanh mơn mởn, sơn hoa hương thơm, đúng là một nơi thật kỳ dị.
Cửa động này cách mặt đất rất gần, chúng tôi trước sau nhảy xuống, trong sơn cốc lại không có một bóng người, tôi hỏi Nam Cung Phi Yến.
- Tộc nhân của chị đâu hết rồi?
Chị ấy nhìn khắp nơi chung quanh, rồi chỉ vào một phương hướng nói.
- Đi theo chị.
Chúng tôi đi theo phía sau chị, không thể hiểu được lại chạy một đoạn đường, lại quẹo qua mấy chỗ đường núi, phía trước bỗng nhiên truyền đến tiếng nói chuyện, chúng tôi cùng nhau dừng lại, ẩn núp ở phía sau một bụi sơn hoa, Nam Cung Phi Yến tùy tay giương lên, một chùm ngân quang rơi ra, thân hình mấy người chúng tôi lập tức biến mất, tôi biết đây là phương pháp ẩn thân độc hữu của chị ấy, vì thế ổn định tâm thần, nhìn về phương hướng nơi xa xa.
Phía trước là một mảnh trống trải, tứ tung ngang dọc nằm đổ rất nhiều người, ở trên một khối đất trống chính giữa, có mấy cái nữ tử mặc áo trắng nghiêng lệch ngồi ở chỗ kia, đối diện đứng bốn năm người, mặt vô biểu tình nhìn các nàng.
Tôi vừa thấy mấy người này, tức khắc giận sôi máu, bên trong thế mà lại có Y Thắng, A Nam, còn cả cái Chỉ Chú Sư, còn có một người áo bào tro, cùng với người áo đen được xưng là Liễu tiên sinh kia nữa.
Năm người này, tất cả hầu như đều là cao thủ, trừ bỏ cái người áo bào tro ở giữa là tôi không quen biết, mà những người khác đều là quen biết đã lâu, mà Liễu tiên sinh, chính là cây liễu yêu ở Phúc Duyên Trai, tôi từng ở cái gì Thanh Mộc Ảo Cảnh, gặp qua ông ta một lần, nhưng khi đó hẳn là chân thân của ông ta, hiện tại là biến ảo nhân thân.
Mụ nội nó, tôi còn từng kêu ông ta là Liễu bá bá, nhớ tới cái này tôi liền tức muốn chết, chỉ thấy ông ta đứng ở nơi đó, nhìn mấy cô gái áo trắng trước mặt, mặt không biểu tình mà nói.
- Tôi lưu mấy người một mạng, là không nghĩ chặt đứt một mạch thiên hồ tộc, nhưng nếu các người nhất định không chịu nói ra thiên hồ phu nhân ở đâu, đừng trách tôi vô tình.
Trên thân những cô gái áo trắng kia loang lổ vết máu, hiển nhiên bị thương rất nặng, trong đó một người cầm đầu nghe vậy cười lạnh nói.
- Ông cho rằng chúng tôi ngu ngốc lắm sao, thiên hồ phu nhân ở đâu, thiên hồ tộc liền ở đó, ông muốn giết cứ giết, không cần dông dài, nếu biết thì ra Phúc Duyên Trai là hạng người như thế này, chúng tôi đã sớm nên đề phòng các người.
Người áo bào tro bên cạnh tàn nhẫn nói.
- Ít nói nhảm, nếu không nói ra thiên hồ phu nhân ở đâu, thì nói cho chúng tôi biết thiên hồ nước mắt ở đâu, nếu không bây giờ chúng tôi sẽ giết các người.
Cô gái kia buồn bã cười to, nhìn chằm chằm người nọ nói.
- Thiên Hồ nhất tộc, chỉ đổ máu, không đổ lệ, phần tâm tư này của các người nên tàn đi.
Ánh mắt người áo bào tro lạnh lùng, giống như muốn xuống tay ngay lập tức, Y Thắng lại giơ tay ngăn cản người này, nói.
- Sư thúc, đừng nóng vội, dù sao cũng chỉ còn thừa lại mấy người này, giết một người là ít đi một người, cuối cùng vẫn không biết thiên hồ phu nhân đang ở đâu, không bằng cứ giữ tính mạng họ lại trước.
Kia người áo bào tro hừ thanh nói.
- Giữ lại làm gì, dù sao đại trận bên phía Long tiểu tử do Liễu huynh trợ giúp cũng đã chuẩn bị cho tốt, mà thiên hồ nữ cũng đã bị nhốt, cho dù bắt không được già, thì bắt người nhỏ cũng thế thôi, mấy cái này đều là phế vật, ta thấy vẫn nên giết hết đi.
Liễu tiên sinh quay đầu lại nhìn ông ta một cái, chỉ là nhàn nhạt liếc mắt một cái, cũng chưa nói cái gì, mà cả người người áo bào tro hơi hơi run lên, lập tức cúi đầu lui hai bước, không hề hé răng.
Y Thắng nhe răng cười, cũng không nói chuyện, lại giống như cố ý vô tình, ngẩng đầu nhìn về phía chúng tôi đang trốn bên này.
Trong lòng tôi nhảy dựng, ngay cả Liễu tiên sinh cũng chưa phát hiện chúng tôi, Y Thắng sẽ không nhanh như vậy mà đã nhận thấy được chúng tôi đang rình coi đi?
Cái người A Nam cùng Chỉ Chú Sư, hai người trước sau chưa nói chuyện, mà chỗ đứng cũng lùi về phía sau một tít, thực rõ ràng, nơi này chủ sự chính là Liễu tiên sinh, còn có cái người áo bào tro kia, ngay cả Y Thắng đều phải kêu ông ta là sư thúc, nói vậy thân phận người này cũng không thấp.
Nhưng ở trước mặt Liễu tiên sinh, ông ta lại không dám làm càn chút nào, tôi nhìn Liễu tiên sinh, chỉ cảm thấy ông ấy thần bí khó lường, cả người đứng ở nơi đó, có một loại uy nghi lẫm nhiên, toàn thân mỗi một chỗ đều tản ra một luồng khí tràng cường đại, thậm chí ngay cả mấy người kia, đều không có một người nào dám đứng gần ông ta.
Trong lòng tôi thầm nghĩ, không biết Liễu tiên sinh, cùng cái kia Xa bà bà, hai người công lực ai lợi hại hơn một ít, nếu cùng cấp bậc giống như Xa bà bà, thế thì quá mức khủng bố, lần trước nếu không phải may mắn đắc thủ một lần, bây giờ không biết là đầu tôi nó còn an vị ở trên cổ được hay không.
Liễu tiên sinh nhìn mấy người áo trắng kia, đột nhiên phất phất tay, mấy người đó lại lăng không trôi nổi, tùy theo đó mà bay lượn lờ, còn có mấy khối cự thạch, Liễu tiên sinh nhìn các nàng, bỗng nhiên khóe miệng hơi kéo lên, khẽ hừ một tiếng, mấy khối cự thạch theo một tiếng hừ nhẹ này của ông ta, vô thanh vô tức hóa thành bột mịn!
Tôi hoảng sợ, đây là dạng công lực gì, muốn nói chấn vỡ cự thạch to như thế, tôi dùng phù chú cũng có thể làm được, nhưng mà sẽ gây nên động tĩnh rất lớn, có câu nói là long trời lở đất, nói chính là ý tứ này, nhưng mà ông ta chỉ hừ nhẹ một tiếng, cục đá to như vậy lập tức hóa thành bột phấn, hơn nữa không có một chút âm thanh, cái này cũng quá biến thái đi?
Liễu tiên sinh chậm rãi nói.
- Nếu như các người không nghe tôi lời nói, cái tiếp theo, tan xương nát thịt chính là các người.
Mấy hồ nữ nghiêm nghị không sợ, ngẩng đầu nói.
- Ngươi tốt xấu cũng là dị loại tu tiên, tàn sát đồng đạo như thế, chẳng lẽ sẽ không sợ trời phạt sao, lời nói đã nói hết, ông không cần vô nghĩa, muốn giết cứ giết, thiên hồ phu nhân đã rời khỏi hồ cốc, thiên hồ nước mắt lại càng không tồn tại, Liễu Vô Ngôn, đừng tưởng rằng ông chui vào dưới trướng của Phúc Duyên Trai, thì có người che chở, phải biết Thiên Đạo vô thường, sớm muộn gì ông cũng sẽ gặp báo ứng.
Khuôn mặt Liễu tiên sinh vẫn cứ không biểu tình, trong ánh mắt lại xẹt qua một tia sát khí, một tay giơ lên, chậm rãi nắm tay, thân hình mấy cái hồ nữ kia đột nhiên chặt lại, mắt thấy sẽ phải tan xương nát thịt!
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo